Sự phi thường hiện đại của Ý về rượu van

Sự phi thường hiện đại của Ý về rượu vang vừa mới bắt đầu kể câu chuyện về những mối liên kết lâu năm của người Ý với cây nho. Tính chất của nơi chốn - ảnh hưởng của ánh nắng Địa Trung Hải và các luồng không khí miền núi trên các sườn đồi của vùng bán đảo được trải rộng và các đảo –

Sự phi thường hiện đại của Ý về rượu vang vừa mới bắt đầu kể câu chuyện về những mối liên kết lâu năm của người Ý với cây nho. Tính chất của nơi chốn - ảnh hưởng của ánh nắng Địa Trung Hải và các luồng không khí miền núi trên các sườn đồi của vùng bán đảo được trải rộng và các đảo – biệt đãi cho nền văn hóa rượu vang hầu như là tự phát. Di sản rượu vang của Ý khởi đầu từ khoảng 4.000 năm trước đây, khi người tiền sử đã ép trái nho dại thành nước cốt, và đã lên men thành rượu vang, như thể do phép thần. Người Hy lạp cổ bành trướng vào các dải đất rộng ở miền Nam Ý, đã được gọi là các Oenotria, miền đất của rượu vàng. Người Etruscan là những con người tinh tế và thanh thản thực thi nghệ thuật làm rượu vang ở những đồi miền Trung Ý, được chứng thực qua nghệ thuật và những công cụ tạo tác được để lại trong các nhà mộ rộng rãi của họ. Người La Mã đã truyền bá lòng tôn sùng thần Bacchus đến mọi nơi trong đế quốc, phát triển ngành mậu dịch rượu vang thịnh vượng khắp các miền đất Địa Trung Hải và vượt xa hơn nữa. Kiến thức của họ về kỹ thuật trồng cây nho và công nghệ làm rượu đã quá tinh vi, đến nỗi không ai đã sánh kịp các kỹ thuật của họ, mãi đến thế kỷ 17 hoặc 18, khi người Ý và những người Âu châu khác đã bắt đầu xem việc làm rượu vang như khoa học hơn là thuật thần bí.

Ngành sản xuất rượu vang ở đã tiến triển nhanh suốt thế kỷ 19, khi các phương pháp trồng nho và trữ rượu đã được cải thiện và việc sử dụng các nút bần để bịt kín các chai và lọ cổ bẹt, cho phép vận chuyển một cách ổn định rượu vang đi khắp thế giới. Những tên như Chianti, Barolo và Marsala đã trở thành nổi tiếng Âu châu và xa hơn nữa. Cách đây một thế kỷ, một số rượu vang Ý đã được nhìn nhận trong số những loại tốt nhất: ngoài vang đỏ Piedmontese và Tuscan từ những giống nho Nebbiolo và Sangiovese, còn các vang trắng, không sủi tăm và sủi tăm, không ngọt hoặc ngọt, xứng đáng sự trân trọng của quốc tế. Các nhà vườn đã bổ sung vào các chủng loại địa phương bằng những cây nho ngoại nhập như Cabernet, Merlot và các loại Pinot. Đã có bằng chứng, lúc ấy cũng như bây giờ, rằng các vùng khí hậu và miền đất đa dạng của Ý đã ưu đãi nhiều chủng loại và phong cách cây nho khác nhau, và những khách hàng tiêu thụ ở nơi khác, ở Châu Âu cũng như Bắc Mỹ đã đến để cảm kích những mẫu cấp hạng mới này. Rồi đã xuất hiện rệp hại rễ nho và các tai họa khác tàn phá những vườn nho Âu châu ở thời điểm chuyển giao thế kỷ. Các nhà vườn Ý, những người đã từng làm việc với hàng ngàn chủng loại nho địa phương, đã bị buộc phải giảm các con số. Nhiều người đã chọn những dòng vô tính mới được phát triển, hiệu suất cao hơn từ cả những cây nho địa phương lẫn nhập ngoại. Tận dụng thuận lợi của mùa trồng nho có nắng lâu dài, họ đã thúc hiệu suất lên cao hơn, khi lý luận rằng, thường thì đã có được nhiều lợi nhuận hơn từ số lượng, so với từ chất lượng.

Gửi phản hồi